[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

/

Chương 1202: Nhân Sinh Như Lúc Mới Gặp

Chương 1202: Nhân Sinh Như Lúc Mới Gặp

[Dịch] Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

8.625 chữ

16-05-2023

Chương 1202: Nhân Sinh Như Lúc Mới Gặp

Chương 1202: Nhân Sinh Như Lúc Mới Gặp

Khánh An phủ là thành trì lớn thứ hai ngay sau Kinh Đô Cảnh Quốc, mấy năm nay ngày càng phồn hoa.

Đương nhiên, cái danh thành lớn thứ hai hiện tại chỉ còn là hữu danh vô thực thôi. Khánh An phủ của bây giờ, vô luận nhân khẩu hay kinh tế đều kém thành Thục Châu. Nhưng trong suy nghĩ của bách tính Cảnh Quốc, địa vị Khánh An phủ vẫn trước sau như một không hề

thấp.

Một huyện An Khê nho nhỏ ngay lập tức bị rất nhiều quan viên xem như động thiên phúc địa.

Nơi này đã từng có vị sắp trở thành Hình Bộ Thượng Thư.

Nơi này đã từng có huyện lệnh lên chức làm Kinh Triệu chi Duẫn.

Nơi này một vị bộ đầu làm qua phụ chính công chúa.

Nơi này một vị huyện ủy được phong một chữ Vương.

Chức quan địa phương ở Khánh An phủ đã được triều đình thừa nhận là một loại ván cầu nào đó, phàm là quan viên ở chỗ này chịu đủ tư lịch cuối cùng đều sẽ thẳng tới mây xanh, được điều đi Kinh Đô nhậm chức.

Hôm nay chính là ngày vui của huyện lệnh An Khê, Giang Tử An.

Đương nhiên, niềm vui này không phải chuyện đại hôn, mà chính là niềm vui được thăng chức.

Huyện lệnh An Khê, Giang Tử An, bở vì mấy năm nay tại nhiệm có biểu hiện xuất sắc, vào ngày hôm qua đã được bổ nhiệm làm kinh thành lệnh, vài ngày nữa sẽ được điều đi Kinh Đô.

- Chúc mừng Giang đại nhân!

- Chúc mừng Giang đại nhân thăng chức!

- Lần này đại nhân đi nhất định là một bước lên mây, một ngày nào đó mong rằng Giang đại nhân có thể dìu dắt nhiều hơn.

- Hổ thẹn, hổ thẹn, mời các vị đồng liệu mau mau ngồi.

Một chỗ trong tửu lâu An Khê huyện, Giang Tử An đứng ra tổ chức yến tiệc lớn mời mọi người, cả khuôn mặt đều là nụ cười.

Cửa từ lâu, một vị hán tử đeo mấy bao đồ nhìn người trẻ tuổi bên cạnh, hỏi.

- Cô gia, có cần sang chào hỏi không?

Lý Dịch cười cười, lắc đầu, nói.

- Không cần, đi thôi.

Hôm nay là ngày vui của Giang Tử An, nếu hắn đi sang đó chào hỏi thì thu được không phải là kinh hỉ, mà là kinh hãi.

Trong tửu lâu, Giang Tử An đang xã giao với mấy vị quan viên, ánh mắt vô tình hướng lên, khi đảo quanh tửu lâu bỗng nhiên khẽ giật mình, sau đó lập tức đặt chén rượu xuống, nhanh chóng chạy tới.

Hắn chạy ra khỏi tửu lâu, đứng trên đường mờ mịt nhìn bốn phương, lại chỉ có thể thấy đoàn người hối hả qua lại.

Có người từ trong tửu lâu vội vàng chạy theo ra, lo lắng hỏi:

- Giang đại nhân, làm sao vậy?

Giang Tử An đứng chôn chân trên đường phố khá lâu mới lắc đầu, nói.

- Không có việc gì, chúng ta vào thôi.

Khi bước vào trong tửu lâu, trên mặt hắn vẫn còn lưu lại vẻ ngơ ngẩn.

Hắn vừa rồi thật sự nhìn thấy bóng người Cảnh vương điện hạ rất rõ ràng, nhưng lúc vội vàng chạy ra lại không thấy gì.

- Hẳn là ảo giác.

Hắn cười cười, quay đầu hướng mọi người nói:

- Các vị đồng liêu, Giang mỗ đây xin kính trước một ly!

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám Thiên TàThần

Như Ý Phường.

Như Ý Phường là cửa hàng nước hoa nổi danh nhất Khánh An phủ. Nước hoa được bày bán trong đó lưu hương rất lâu, mùi thơm hợp

lòng người, rất được phái nữ hoan nghênh.

Lão Phương đứng tại cửa Như Ý Phường, nhìn Lý Dịch, cười nói:

- Cô gia, tiểu thư nói không sai, Như Ý Phường so với tên Lục Thần Phượng người đặt nghe êm tại hơn nhiều. Nếu khi đó người nhất quyết muốn lấy tên Lục Thần Phường, việc kinh doanh hẳn không tốt được như thế này đâu?

Lý Dịch không biết nếu lúc đó kiên trì gọi Lục Thần Phường như lời lão Phương liệu việc kinh doanh của của cửa hàng có tốt như vậy không, nhưng hắn khẳng định không thể lấy tên đó. Dù sao trước kia hắn còn không thể trêu vào Như Ý.

Đương nhiên, Như Ý của hiện tại, hắn vẫn không thể trêu vào như trước.

Lý Dịch đi vào Như Ý Phường, lập tức có thiếu nữ tiến lên đón, mặt toàn ý cười hỏi:

- Vị công tử này, ngài muốn xem hàng gì sao?

- Tùy tiện xem là được.

- Lý Dịch cười cười, hướng về hướng phía sau cửa hàng đi tới.

Phía sau cửa hàng là một tòa viện nhỏ. Một đoạn thời gian dài trước kia, Lý Dịch thường xuyên nằm dưới cây lê trong sân viện, trên đầu tường cũng thường xuyên có một cái đầu ngó sang chỗ này nghe hắn kể những chuyện cổ quái. Tiểu Châu của khi đó còn chưa có kỹ thuật điều tửu như vậy, một câu chuyện Họa Bì cũng có thể dọa cho nàng từ trên đầu tường té xuống.

Khi đó, Nhược Khanh và Túy Mặc ở cách một bức tường.

Lúc đó đại khái là đoạn thời gian hài lòng không tưởng nổi hiếm có trong cuộc đời của hắn.

Lý Dịch đang nhớ lại những điều này, âm thanh thiếu nữ kia truyền vào lỗ tai hắn dần dần rõ ràng.

- Công tử, công tử, nơi này không thể vào đâu.

Thiếu nữ thấy vị công tử kia trực tiếp đi tới hậu viện, còn chính mình lại bị vị đại hắn trước mặt cản lại, vội vàng chạy về trong cửa hàng, lo lắng nói:

- Chưởng quỹ, ngươi mau ra đây.

- Rất nhanh, một lão giả vội vàng chạy tới, sắc mặt giận giữ:

- Các ngươi...

- Hắn chỉ nói hai chữ liền đứng đơ tại chỗ, thân thể run rẩy, quỳ trên mặt đất, cao giọng nói.

- Tham kiến Cảnh vương điện hạ.

Thiếu nữ kinh ngạc, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, hai đầu gối mềm nhũn, đang muốn quỳ xuống thì được Lý Dịch kịp thời để lại.

Hắn cũng tiến lại đỡ lão giả kia dậy, cười nói.

- Không cần đa lễ.

Thiếu nữ nhìn hắn run rẩy nói.

- Cảnh, Cảnh vương điện hạ...

- Không cần sợ, ta cũng không phải hổ.

Lý dịch nhìn nàng cười cười, nói.

- Ngươi làm rất tốt.

Hắn lại quay đầu cười với lão giả kia:

- Tháng này thường gấp mười lần tiền công cho vị cô nương này.

- Vâng.

Lão giả kinh ngạc ứng một tiếng, Lý Dịch và lão Phương đã đi ra ngoài.

Khi hai người lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới cũng đã không thấy bóng người vừa rồi.

Trên mặt thiếu nữ lộ ra vẻ sùng kính, hỏi:

- Chương quỹ, người kia chính là Cảnh vương điện hạ à? Không ngờ còn trẻ như vậy.

Trên mặt lão giả hiện ra vẻ hoài niệm, nói.

- Tuy ta cũng chỉ gặp qua điện hạ một lần, nhưng đời này đều không quên được.

Thiếu nữ nghĩ nghĩ, thử dò xét.

- Lúc nãy điện hạ vừa nói gấp mười lần tiền công...

Lão giả gõ nhẹ vào đầu nàng một cái, nói.

- Điện hạ đã nói, đương nhiên không thể quyt của ngươi.

Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám Thiên TàThần

Bên ngoài Khánh An phủ, Lý gia thôn.

Lý Dịch đứng trước một ngôi mộ lẻ loi khá lâu, xử lý chút cỏ dại trên mộ một phen.

Đây là mộ phần của vị phụ thân chưa từng gặp mặt kia. Ở Cảnh Quốc, việc dời mộ không hề dễ dàng, những năm nay, hắn vẫn luôn không giống chống khua chiêng tu sửa, chỉ căn dặn lão trưởng thôn đừng cho người tới gần nơi này.

Lão Phương đứng trước một căn nhà xập xệ, nói.

- Cô gia, nơi người sống trước kia so với chúng ta cũng không tốt hơn bao nhiêu...

Đối với căn nhà ở Lý gia thôn này, Lý Dịch không có bao nhiêu tình cảm.

Nhưng nơi này là chỗ khởi đầu cho sinh mạng hắn, ý nghĩa tự nhiên khác biệt, lần này đi ngang qua cũng thuận tiện đến xem thử.

- Hai người các ngươi đang làm gì ở đấy?

Một loạt âm thanh khàn khàn bỗng nhiên từ phía sau truyền đến.

Lý Dịch quay đầu nhìn thấy một vì lão giả lưng còng, râu trên mặt đã bạc trắng, chậm rã hướng về bên này đi tới.

Trên mặt hắn tươi cười, nói.

- Lão trưởng thôn, đã lâu không gặp.

- Ngươi nói cái gì?

Lão giả híp mắt lại, xích lại gần nhìn hắn, lớn tiếng nói:

- To hơn một tí, ta nghe không được!

Lão trưởng thôn hiển nhiên không nhận ra hắn, cũng không nghe được lời hắn vừa nói. Lý Dịch nhích gần một chút, hơi lớn tiếng nói:

- Lão trưởng thôn, ngươi không biết ta sao?

- Cái gì? Các ngươi đến trộm đồ?

Lão trưởng thôn đem gậy chống gõ gõ trên mặt đất, giận dữ nói:

- Trộm đồ còn dám nói!

Hắn quay người, hướng về nơi xa hô lớn:

- Đại Tráng, Nhị Tráng, hai người các ngươi mau tới đây, bắt hai tiểu tặc trộm đồ này lại mang nộp quan phủ!

Lý Dịch ngẩng đầu, nhìn thấy hai đại hán cơ thể cường tráng đang chạy chậm về bên này.

Hắn kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười.

Hắn vỗ bả vai lão Phương, nói.

- Còn không chạy mau, chờ bị bắt à!

Nhìn Lý Dịch đã nhanh chóng chạy mất, lão Phương sững sờ đứng nguyên tại chỗ, có chút kỳ quái sờ sờ đầu, cũng theo hắn chạy như điên về phía trước.

Lão giả ngơ ngác đứng tại chỗ, lẩm bẩm nói.

- Hai tên tiểu tặc này, chạy thật đúng là nhanh.

Lý Dịch chạy rất nhanh, cũng chạy rất xa, hắn hoàn toàn dùng toàn bộ lực lượng trong cơ thể mà chạy. Cho đến khi không chạy nổi, hắn mới khom người dừng lại, miệng mở lớn thở hổn hển.

Lão Phương thiếu chút nữa không đuổi kịp hắn, thở hơi gấp hỏi:

- Cô, CÔ gia, tại sao người phải chạy nhanh như vậy?

Ầm ầm...

Hắn vừa mới dứt lời, dưới chân bỗng nhiên chấn động.

Một làn khói bụi từ phía cuối đường cuồn cuộn bay đến, ngừng lại trước người bọn họ mấy thước.

Dẫn đầu là vị nữ tử một thân áo trắng cưỡi trên một con ngựa cao to đang từ trên cao nhìn xuống bọn hắn.

Nàng dùng ánh mắt dò xét một phen, nhìn Lý Dịch, phất phất tay, thản nhiên nói:

- Trói.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!